Tuyết Cung

Có một số chuyện, bỏ lỡ rồi, sẽ không còn cơ hội. Có loại tình yêu, một khi đánh mất, sẽ vĩnh viễn tìm không thấy!

Boss của ta gọi là ác hồ 33

Edit: yuki

Beta: qoop!!

Chương thứ ba ba

Tây Phương Quỷ Đế đi đến trước mặt Đường Quả, siết ôm nàng vào lòng “Lạc nhi, nàng đã trở lại rồi”. Thanh âm của hắn thê lương như muốn khóc, buồn đau mà lại vui sướng, lại có chút mừng rỡ, có chút mất mát, lại mang sắc thái hân hoan.

Đột nhiên bị một soái ca xa lạ ôm vào trong ngực, Đường Quả hơi bối rối, tim đập bình bịch như nai con chạy loạn, nhưng cảm giác này chỉ trong nháy mắt thôi. Mặc dù người ôm nàng là một cực phẩm mỹ nam, nhưng khung cảnh đã bị phá hỏng khi chàng lại gọi tên một người khác, khiến Đường Quả hơi hơi khó chịu, dùng hết toàn lực tránh khỏi vòng tay hắn “Đại thúc nhận lầm người rồi”.

Tây Phương Quỷ Đế vô cùng kinh ngạc, hắn từng bao lần mơ về ngày hai người gặp lại cảm động khôn cùng, kinh thiên động địa, hoàn toàn không ngờ đến tình cảnh này, bối cảnh tuyệt vời chỉ đổi lại một câu nói “Đại thúc ngươi nhìn lầm người” của nàng. (khổ thân anh ~^o^~)

Đường Quả thấy hắn kinh động, âm thầm hớn hở, thật ra nàng cố tình nói như vậy, ai bảo hắn chiếm tiện nghi của nàng còn gọi tên người khác, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.

Một câu “đại thúc” của Đường Quả làm biết bao quỷ hồn hộc máu, bão huyết ngập trời, riêng Tống Đế Vương cười nắc nẻ, âm thầm mở cờ trong bụng, đắc ý không thôi. Ông trời ơi! Cuối cùng người cũng mở mắt. Tiểu Quả Quả cư nhiên nhìn Tây Phương Quỷ Đế thành đại thúc, còn không thèm để ý đến hắn. Thật tốt nha! Cuối cùng đệ nhị mỹ nam của địa phủ Tống đế Vương hắn đây cũng được dịp hãnh diện.

Tây Phương Quỷ Đế vất vả bình tâm lại, ủy khuất nói nhỏ “Lạc nhi, nàng quên mất ta rồi sao? Ta là Tiểu Văn Tử đây”.

Phì… Đường Quả không giữ hình tượng bật cười. Con muỗi nhỏ sao? Nàng còn lớn hơn muỗi nha. Một nam nhân cường tráng bị gọi như vậy, hơn nữa còn là một soái ca, muốn tức chết người khác sao? “Đại thúc không bị sốt đấy chứ?”

Ma Tà đang ẩn trên người Đường Qua vui mừng lăn lộn, liều mạng kiềm chế, chỉ sợ cười một chút liền nhịn không được làm đối phương phát hiện ra mình. Ma Tà chưa bao giờ thấy phương diện này của Đường Quả, nên nói nàng là đầu gỗ, hay nên bội phục nàng có sức chống cực mạnh mẽ với trai đẹp đây?

Vẻ mặt Tây Phương Quỷ Đế lại một lần nữa méo xệch, hắn tự nhủ với bản thân Lạc Nhi khi đầu thai phải uống canh Mạnh Bà, tự nhiên đã quên mất nhiều chuyện, hắn không thể trách nàng, cũng không muốn mất đi nàng một lần nữa, đành thống khổ nói “Lạc nhi, ta biết nàng vì uống canh Mạnh Bà mà không còn nhớ ta, cũng không sao, từ bây giờ ta sẽ không để nàng quên mất ta nữa”.

Đường Quả nghe hắn nói vậy cũng có chút cảm động, một người đàn ông có thể chung tình đến mức này, dù người trong lòng hắn không phải nàng, nàng vẫn bị cảm động. Làm con gái không phải mong muốn nhất là được toàn tâm toàn ý yêu thương sao? Nàng hâm mộ “Lạc nhi” trong lời hắn, được một nam nhân yêu sâu sắc như vậy, nhất định là cô gái hạnh phúc nhất thế giới. Dù nàng không muốn ngắt lời hắn, nhưng nàng biết rõ bản thân mình không phải là cô gái kia “Thật xin lổi, ta tên là Đường Quả, không phải Lạc nhi, có lẽ ngươi thật sự nhận nhầm người rồi”.

“Không đâu, hai người giống nhau như đúc, còn có vẫy cá trên cánh tay làm bằng chứng” Triệu Văn Hòa có chút bối rối, chuyện diễn ra không như hắn dự tính, nhất thời không thể tiếp nhận sự thật Lạc Nhi quên sạch sành sanh, hắn cho là dù nàng có uống canh Mạnh Bà, thì ít ra khi gặp lại cũng nên tồn tại chút cảm giác quen thuộc. Nhưng hắn hoàn toàn không tìm thấy dấu hiệu đó trên khuôn mặt nàng.

Đường Quả nhìn vẫy cá trên mu bàn tay càng ngàng càng rõ ràng, chẳng lẽ nàng thật sự là Lạc Nhi? Thật sao? Nhưng nàng hoàn toàn không có cảm giác gì với hắn, trừ vẫy cá trên mu bàn tay đang tỏa nhiệt nóng rực, ngay cả sự thân quen cũng không. Quả Quả có chút mê man, nàng chưa bao giờ nghĩ đến kiếp trước hay kiếp này, cũng không tin điều đó tồn tại, nhưng từ khi gặp Ma Tà nàng không khỏi dao động, thế giới này không có gì là không thể.

“…Lớn lên giống nhau cũng không có nghĩa ta là cô ấy, cho dù là có cùng linh hồn đi chăng nữa, ta cũng cần thời gian tiếp nhận chuyện này, giờ với ta mà nói ngươi chỉ là người xa lạ”. Những lời này thật sự rất tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật, Đường Quả phát hiện ngữ khí của mình nghẹn lại.

“Không sao, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần hai ta còn ở chung một chỗ”. Tây Phương Quỷ Đế vẫn kiên trì không thôi, hắn không bao giờ muốn nếm trải cảm giác mất đi nàng một lần nữa, nỗi đau này chỉ một lần là đủ rồi, một lần sống không bằng chết là đủ rồi.

“Người ngươi yêu là Lạc Nhi của kiếp trước, không phải ta, mà ta muốn người yêu con người ta hiện tại, nếu muốn ta ở bên ngươi, trừ phi có thể khiến trái tim ta thuộc về ngươi”. Đường Quả không quan tâm kiếp trước hay kiếp này, cho dù nàng thật là Lạc Nhi thì đã sao, đó là chuyện kiếp trước, là quá khứ đã qua, nàng cũng không còn nhớ, đừng mơ tưởng nàng sẽ ở bên hắn, nàng chỉ hành động theo trái tim mình, lòng nàng không có hắn, không thể miễn cưỡng nàng.

‘Lạc Nhi, nàng thay đổi rồi”. Tây Phương Quỷ Đế không thể tin Lạc Nhi thiện lương ôn nhu bao dung của hắn lại trở nên cố chấp như vậy, có chủ kiến như vậy, không khỏi hoài nghi nàng có thật là Lạc Nhi hay không.

Nhiều chuyện! Ta không phải Lạc Nhi của ngươi, đồ quỷ! Đường Quả mắng thầm trong lòng, lại nhớ Vũ Phàm và Vũ Bạch vẫn đang đợi nàng, phải nhanh chóng đón cha mẹ bọn hắn mới phải “Xin lổi, ta phải đi rồi, làm ơn đừng cản trở ta”.

Tây Phương Quỷ Đế đứng yên không chịu nhúc nhích, hai người không ai nhường ai, Tống đế vương vội vàng tiến lên “Văn Hòa, ta nghĩ nàng không phải Lạc Nhi, kiếp trước Lạc Nhi là yêu, mà thể phách của nàng là nhân hồn, không phải yêu hồn”.

Vạn vật trên thế gian đều có hồn pháp, yêu quái sau khi chết cũng có thể đầu thai làm người, nhưng dù nàng đầu thai bao nhiêu lần, hồn phách nguyên thủy vẫn là yêu hồn, không giống loài người.

“Nhân hồn thì sao? Không phải Ma đầu Phệ Vu kia tự tiện sửa hồn thể của nàng sao? Thủ đoạn tồi tệ nào hắn cũng dùng, dù có sửa hồn phách của nàng cũng chẳng có gì kì quái”. Tây Phương Quỷ Đế hận nhất là Phệ Hồn Vương Phệ Vu, nếu không phải tại kẻ kia Lạc Nhi sẽ không chết, cũng không rời khỏi hắn, nếu không phải tại kẻ kia thì giờ hai người đã hạnh phúc bên nhau.

“Bất kể thế nào, người ta không muốn, ngươi không thể bắt ép nàng, thân là Quỷ Đế càng không được làm việc trái pháp luật, tự tiện giam nhân hồn lại địa phủ là một trọng tội, chưa kể nàng là người dẫn hồn, hồn phách không thể lưu lại đây quá lâu, nếu ngươi không muốn nàng chết, thì tốt nhất tạm thời để nàng đi trước đi”. Tống Đế vương không chút khách khí nói hậu quả của việc làm bậy cho Tây Phương Quỷ Đế.

Tây Phương Quỷ Đế không cam lòng buông Đường Quả ra, nàng quay sang cười cám ơn Tống Đế Vương, xoay người rời đi, sau khi tìm được cha mẹ hai nhóc kia liền vội vàng bay về nhân giới. Gần đây phát sinh nhiều chuyện, khiến đầu óc nàng càng ngày càng rối rắm, sự tình nhiều việc quỷ dị, khiến nàng không tiêu hóa kịp.

Đường Quả dẫn hồn phách cha mẹ hai nhóc kia đến nơi, Vũ Bạch đã sớm không đợi được nữa, nàng tận mắt thấy hắn dùng chân đá đá mình, Đường Quả nghiến răng, tiểu tử thúi này, chút nữa nhất định phải cốc đầu hắn mấy cái. Vũ Phàm thì rất biết điều, chuyên chú nhìn Đường Quả.

Cha mẹ Vũ Phàm gặp lại hai con, lệ rơi đầy mặt.

“Nhập vào đi! Bọn nhỏ muốn gặp hai người”. Đường Quả thong dong cười với họ.

Bọn họ lập tức nhập thân Đường Quả, kích động ôm Vũ Bạch “Con cực khổ rồi”.

Vũ Bạch bị hành động đột ngột của Đường Quả hù dọa, đẩy ra “Bà tám, đừng hòng chiếm tiện nghi”.

Hồn Thể Đường Quả bay tới phía sau hắn, tức giận cốc một cái, tiểu tử đáng chết, thối mồm như vậy.

Cha mẹ hắn khóc ròng “Vũ Bạch, là mẹ đây mà? Con còn nhớ năm con tám tuổi, con muốn ăn thịt nướng, papa không cho phép, mẹ liền lén dẫn con đi, không ngờ khiến con bị tiêu chảy, mẹ con ta không dám nói thật với papa đành nói dối là con bị lạnh bụng”.

Vũ Bạch khiếp sợ nhìn Đường Quả, thì ra thế giới này thật sự tồn tại linh hồn, chuyện này ngay cả papa cũng không biết, là bí mật giữa hai mẹ con hắn, Vũ Bạch cũng không chạy vào vòng tay nàng, chỉ không được tự nhiên xoay người nhìn vách tường.

Mẹ hắn lại đi tới trước mặt Vũ Phàm “Phàm Phàm con còn nhớ không, năm bảy tuổi con đái dầm một lần, không dám kể với người khác, mẹ liền nói là không cẩn thận làm đổ nước ra giường. Còn nữa, khi còn bé trước khi đi ngủ đều đòi mẹ hát ru, sau khi mẹ đi rồi con vẫn ngủ không ngon nên mới gầy như vậy. Xin lổi con! Mẹ không thể chăm sóc hai đứa nữa”.

Vũ Phàm lao vào ngực nàng, nhẹ nhàng khóc “Mẹ, Vũ Phàm rất nhớ hai người”.

“Mẹ cũng nhớ con”.

Chớp mắt, mẹ của Vũ Phàm buông hắn ra, đi tới trước mặt Vũ Bạch, thanh âm chuyển thành giọng nam nhân, vỗ vỗ bờ vai hắn “Con thật không khiến ba phải thất vọng, bảo vệ em trai rất tốt, là đứa nhỏ kiên cường. Ba biết mấy năm nay con chống đỡ vô cùng khổ cực, thật sự xin lổi, con còn nhỏ vậy đã phải làm trụ cột gia đình, nhưng ba không thể bảo vệ hai đứa nữa, tin tưởng con sẽ thay ba chăm sóc tốt Vũ Phàm”.

Vũ Bạch nén nước mắt, xoay người lại, tự nhủ nam tử hán đại trượng phu không thể khóc, cố gắng kiềm chế bi thương, mỉm cười ngẩng đầu “Lão đại, cha yên tâm đi đầu thai đi. Chỉ cần báo cho con tiền gửi ở đâu là tốt rồi, con sẽ chiếu cố tốt Vũ Phàm”.

Cha của Vũ Bạch vui mừng nhìn đứa con cả, cuối cùng cũng trưởng thành rồi, học được cách một mình đối diện nhân sinh “Con thật ngoan, ba tự hào về con, hi vọng đời sau vẫn có thể làm ba của con”.

Vũ Bạch ngẩng đầu, chỉ vào mũi  hắn “Lão đại, đời sau còn dám chết sớm như vậy,  con liền đào mộ cha, lấy thi thể phơi ra ngoài”.

Cha Vũ Bạch cười ha ha “Tiểu tử thối, ba gửi tiền ở ngân hàng XX, sổ tiết kiệm giấu trong bình hoa, số tiền này đủ để con và Vũ Phàm không cần lo lắng chi phí sinh hoạt, sử dụng cho tốt, không được lãng phí biết không”.

“Ma quỷ cha! Thật sự có tiền gửi ngân hàng sao! Xem ra con đoán trúng rồi”. Vũ Bạch làm vẻ mặt kinh ngạc rất khoa trương.

Cha hắn gõ đầu hắn một chút “Tiểu tử thối, cha mẹ rất yêu các con”.

Lúc này, cửa luân hồi xuất hiện.

Hồn thể cha mẹ bọn họ xuất ra khỏi thân thể Đường Quả, Đường Quả cũng quay lại thân xác mình. Vũ Bạch và Vũ Phàm nhìn thấy cha mẹ, ôm chặt hai người, Vũ Phàm khóc vô cùng thương tâm, còn Vũ Bạch lại không có lấy một giọt nước mắt.

“Lên đường thôi!” Đường Quả dù không muốn phá hư cảnh đoàn tụ của gia đình họ, nhưng thế gian luân hồi vô tình, dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.

Cha mẹ bọn hắn đành buông con ra, lưu luyến không rời cho đến tận khi bước qua cửa luân hồi.

Vũ Bạch, Vũ Phàm nhìn chằm chằm cánh cửa, đến tận khi biến mất không thấy gì nữa.

“Bà tám, không ngờ rằng ngươi thật là có chút tài năng.” Vũ Bạch vừa khôi phục lại bộ dáng lưu manh, la cà phất phơ nói chuyện với Đường Quả.

“Tiểu tử thúi ngươi chán sống à!” Đường Quả dùng hết uy lực cốc đầu hắn một cái.

“Này…ngươi quá đáng vừa thôi. Lần nào cũng cốc đầu ta, ngươi ghen tỵ ta thông minh hơn ngươi đúng không, cố gắng làm ta ngu ngốc giống ngươi”. Vũ Bạch ôm đầu kêu ca.

Single Post Navigation

6 thoughts on “Boss của ta gọi là ác hồ 33

  1. tem
    lần đầu tiên đc giật tem nhà người khác
    cười gian

  2. phong bi dau tien ta giat dk khi buoc chan vao,lan sau se la nang chu nha va tem!!! =))

  3. boss boss của ta…a….a…….
    chúc mừng chúc mừng nhà mới
    mãi đến giờ ta mới lê lết đc đến nhà nàng đây
    cho ta ôm đại thần 1 cái nào ^^

  4. truyện này hay hay hay ^^
    lâu rồi không đọc, đọc liền 2 chap 1 lúc thích ghê á ^^
    thanks đại thần :-*

  5. jin yuan on said:

    truyện hay thật lâu lắm mới được xem ,thanks you

Bình luận về bài viết này